
Tại hội thảo Google I/O 2012, Sergey Brin - người sáng lập
Google - xuất hiện trên sân khấu với "kính đeo mắt" Google Glass.
Kính Glass có một màn hình nhỏ, bán trong (semi-transparent), treo gần mắt, có
khả năng tạo ảnh trên võng mạc của mắt. Brin cho biết: mỗi khi cần ghi hình hoặc
chụp ảnh, người dùng chỉ cần chạm vào gọng kính. Kính Glass kết nối với điện
thoại thông minh trong túi của Brin, cho phép Brin trò chuyện với vận động viên
nhảy dù đang ngồi trên khinh khí cầu lơ lửng ở độ cao khoảng một dặm. Brin thấy
được những gì mà người ở trên cao đang thấy. Kính Glass cũng cho phép gửi thư, tìm
thông tin trên mạng bằng lời nói.
Cách giới thiệu kính Glass của Brin khiến nhiều người háo hức
muốn đeo thử kính Glass. Avi Muchnick
- người sáng lập Worth1000 và Aviary - là một trong những người xếp hàng đầu
tiên để đặt mua kính Glass tại hội thảo Google I/O 2012:
"Thành thực mà
nói, trong giờ đầu tiên dùng kính Glass, tôi không có ấn tượng gì nhiều. Tôi thất
vọng vì tôi đã tin vào quảng cáo, tựa như người ta nói với bạn về chiếc 'siêu
phản lực' nhưng lại đưa bạn lên chiếc máy bay đầu tiên của anh em Wright. Thực
ra đó là lỗi của tôi, lẽ ra tôi chỉ nên xem Glass là một dấu hiệu của tương
lai.
Bỏ qua sự thất vọng
ban đầu, tôi tự ép mình mang kính Glass suốt một tuần sau đó, tập trung thử
nghiệm chức năng chụp ảnh của Glass. Tôi muốn biết liệu Glass có thể là giải
pháp mà tôi mong muốn: một phương tiện chụp ảnh không làm hỏng cảm xúc của người
chụp ảnh và người được chụp ảnh? Tôi đã dùng Glass để chụp ảnh thay vì dùng máy
ảnh số hoặc chiếc iPhone 5 trong ngày nghỉ cuối tuần.
Mỗi cuối tuần, tôi
luôn bận rộn với việc làm cha của bốn đứa trẻ: chơi dương cầm với con gái, chơi
bóng gậy (stickball), đạp xe, đi giầy lăn (rollerblade) với các con trong công
viên, dắt díu nhau vào nhà hàng,... Tôi không thể không có mặt khi các con tôi
tranh giải thể thao nho nhỏ cuối tuần. Đó là dịp tốt để ghi lại cuộc sống gia
đình.
Chơi đùa, nói chuyện với
các con là niềm vui của tôi. Sau mỗi lần du lịch với cả nhà, tôi mang về hàng
ngàn ảnh chụp và lựa chọn từ đó những ảnh đẹp. Tôi yêu thích chụp ảnh, yêu
thích những bức ảnh đẹp tự nhiên, không cần 'dàn dựng' để chụp ảnh. Nếu tôi cầm
máy ảnh hoặc điện thoại trên tay thì khó có được những bức ảnh như vậy. Thật
tuyệt vời nếu tôi có được ảnh chụp đẹp nhưng vẫn tập trung theo dõi các con
chơi thể thao trên sân với cảm xúc trọn vẹn, không phải nhìn qua khung hình của
máy ảnh.
Lúc đầu tôi cứ ngại
đeo Glass ở nơi công cộng khiến người ta thiếu thiện cảm với mình, nhìn mình
như người lập dị. Nhưng thực tế cho thấy không phải (hoặc chưa phải) như vậy,
trái ngược là đằng khác. Nhiều người lạ đến hỏi tôi đó là thiết bị gì và xin
đeo thử một chút. Có thể bạn không thích bị người khác chú ý nhưng tôi cảm thấy
vui khi có dịp trò chuyện về công nghệ với người lạ thuộc nhiều giới, trong đó
có cả bác sĩ, luật sư. Điều này sẽ ít xảy ra hơn khi Glass bắt đầu phổ biến.
Phải nói rằng Glass
chưa giúp tôi sống trọn vẹn với cảm xúc. Nó ở ngay trước mắt, chắn một phần tầm
nhìn. Tôi không thể quên sự hiện diện của Glass dù sự khó chịu giảm dần khi tôi
bắt đầu quen. Cũng phải tập tành một chút mới có được khả năng 'chộp ảnh'. Gần
như không thể điều khiển Glass bằng lời nói ở một nơi ồn ào như sân thể thao.
Khi về nhà, xem lại
các ảnh và phim thu được, quan sát góc nhìn đặc biệt của ảnh và phim, tôi phải
thừa nhận Glass có ưu điểm đặc thù. Trong những ảnh mà các con tôi chụp khi đeo
Glass, trông tôi thật to lớn! Tôi vẫn nhớ ngày còn bé mình thấy người lớn thật...
to lớn nhưng không nhớ rõ to lớn thế nào. Nay nhìn vào ảnh do các con chụp bằng
Glass, tôi có dịp thấy những gì mà các con tôi thấy ở cùng góc nhìn. Đó là những
ảnh 'có hồn', cho dù không có tính nghệ thuật. Những nhà nhiếp ảnh sẽ không từ
bỏ máy ảnh cầm tay nhưng tôi nghĩ Glass sẽ tạo ra một hình thái nghệ thuật
riêng cho số đông trong tương lai gần".
Ảnh
chụp Avi Muchnick từ con gái dùng Google Glass.
Trong khi Muchnick tạm hài lòng với chức năng chụp ảnh của
kính Glass, nhà bình luận Joshua
Merrill của trang tin ReadWrite
xem xét kính Glass tỉ mỉ hơn:
"Từ tháng 5/2013,
khi tôi bắt đầu đeo kính Glass, đã có hàng trăm người, cả trẻ lẫn già, hỏi tôi
đó là thiết bị gì. Người ta hỏi tôi ở bất cứ nơi đâu tôi đến, cả khi đang dừng ở
đèn đỏ! Hầu hết người hỏi đều muốn đeo thử và thốt lên 'Wow!' sau vài phút đầu
lúng túng. Kính Glass không phải là thứ dễ dùng. Một trẻ lên ba có thể một mình
mày mò với máy tính bảng nhưng với kính Glass thì không dễ như vậy, phải học
cách dùng. Lúc đầu tôi thấy vui khi giải thích cho mọi người, nhưng rồi thấy
cũng phiền, tôi tháo kính Glass, đeo ở cổ để người ta ít để ý.
Làm sao tôi có được
Glass? Số là tôi có mặt trong hội thảo Google I/O 2012 và đặt mua Glass trong
chương trình thử nghiệm của Google với giá 1500 USD. Tôi công nhận Glass được
thiết kế tốt. Nó rất nhẹ, không làm phiền bạn. Màn hình hiển thị rõ, cả khi ở
ngoài trời. Ống kính và bộ xử lý làm việc tốt dù nhỏ chút xíu. Nhưng thời lượng
pin quá tệ: nếu bạn dùng Glass liên tục, chỉ sau nửa giờ là hết pin. Muốn sản
phẩm Glass sống được, Google nhất thiết phải khắc phục điểm nghẽn này.
Tôi thích nhất chức năng
chụp ảnh, quay phim của Glass. Tôi đã cài đặt ứng dụng Winky để có thể chụp ảnh
rất nhanh bằng cách chớp mắt. Tìm thông tin cũng rất tiện. Tôi chỉ cần chạm và
giữ tay ở nút bấm cảm ứng ở gọng kính, rồi hỏi bằng lời. Kết quả được hiển thị ở
màn hình. Chẳng hạn với câu hỏi 'Các kim tự tháp được xây dựng vào lúc nào?', kết
quả là '2584 năm trước CN'. Kết quả có rất nhanh nếu nó nằm sẵn trong cơ sở kiến
thức của Google.
Tôi đã thử dùng trình
duyệt của Glass để đọc tin tức ở các trang mạng có phiên bản riêng cho thiết bị
di động. Tuy nhiên, đọc chữ trên màn hình của Glass rất mỏi mắt. Thao tác điều
khiển như chọn mục trên trình đơn bằng cách chạm, vuốt ở gọng kính không tiện
chút nào. Đó là cách thức không thích hợp cho Glass. Glass cho phép gửi thư, gửi
tin lên Facebook bằng lời nói nhưng nhận biết lời nói chưa được chính xác.
Glass có khả năng dịch câu nói của người dùng qua ngôn ngữ khác, lời dịch được
phát âm đồng thời với câu dịch hiển thị trên màn hình nhưng việc nhận biết lời
nói chưa chính xác và thời gian chờ kéo dài đến mức chức năng này chưa dùng được
trong thực tế".
Ảnh
chụp Joshua Merrill khi cho người khác dùng thử Google Glass.
Ngoài điểm yếu nghiêm trọng là thời lượng pin ngắn, các chức
năng của Glass chỉ mới ở mức thô sơ, trừ chức năng chụp ảnh. Tương tác với phần
mềm của Glass bằng cách chạm/vuốt ở gọng kính chỉ là sự lặp lại một cách bất tiện
chức năng của màn hình cảm ứng ở điện thoại. Thật khó tin rằng dùng Glass để lướt
mạng tìm thông tin là trải nghiệm thú vị. Glass phải có khả năng giải đáp chính xác câu hỏi của người
dùng.
Tương tác với Glass bằng lời nói là cách thức phù hợp nhưng
cần có thời gian để hoàn thiện và không dùng được trong nhiều trường hợp (chẳng
hạn ở nơi đông người). Theo Merrill, Glass sẽ là sản phẩm tuyệt vời nếu Glass cho
phép điều khiển bằng ý nghĩ và thực hiện tốt chức năng thực tại tăng cường (augmented reality): cung cấp thông tin về vật
thể trước mắt người dùng.
Sau chiếc máy bay đầu tiên của anh em Wright (1903) gần nửa
thế kỷ, máy bay phản lực trở thành phương tiện vận chuyển thực sự. Thời gian để
Glass trở thành một phần "không thể thiếu" của cuộc sống có lẽ không
dưới mươi năm nữa.
NGỌC
GIAO